Bối cảnh Xung_đột_Campuchia_(1997)

Ngày 16 tháng 3 năm 1992, Cơ quan chuyển tiếp Liên Hợp Quốc tại Campuchia (UNTAC), dưới sự chỉ huy của Đặc phái viên Tổng Thư ký Liên Hợp Quốc Yasushi Akashi và Trung tướng John Sanderson, đã tới Campuchia để bắt đầu thực hiện kế hoạch hòa giải của Liên Hợp Quốc, kế hoạch này đã được ký kết nhờ kết quả của Hội nghị Paris năm 1991. Cuộc bầu cử tự do đã được tổ chức vào năm 1993. Khmer Đỏ hay Đảng Campuchia Dân chủ (PDK) với lực lượng còn khá đông đảo, đã ngăn cản người dân tham gia cuộc Tổng tuyển cử năm 1993. Khmer Đỏ lúc này kiểm soát 10-15% lãnh thổ Campuchia và khoảng 6% dân số Campuchia. Tổng cộng đã có hơn bốn triệu người Campuchia (khoảng 90% cử tri hội đủ điều kiện đầu phiếu) đã tham gia vào cuộc bầu cử tháng năm 1993.

Hoàng thân Norodom Ranariddh thuộc FUNCINPEC (nhóm bảo hoàng) là người nhận số phiếu bầu cao nhất với 45,5% phiếu bầu, tiếp đến là Hun Sen thuộc Đảng Nhân dân Campuchia (nguyên là đảng cộng sản) và Son Sann thuộc Đảng Dân chủ Tự do Phật giáo nhận số phiếu thấp hơn. Mặc dù chiến thắng, FUNCINPEC đã phải đàm phán để liên kết với Đảng Nhân dân Campuchia do Hun Sen lãnh đạo để lập chính phủ.[3]

Sau hội đàm, Hoàng thân Ranariddh và Hun Sen trở thành Thủ tướng thứ nhất và Thủ tướng thứ hai trong Chính phủ Hoàng gia Campuchia (RCG).